Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

[QSBMM] Hồi 2

Quốc sư giúp đỡ với
Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường

. . . . . . . . . .

Hồi 2: Thoát nguy


Nói đến Lữ Trọng Minh bị giam trong xe chở tù, một đường xuôi nam, bị đưa từ Liêu Đông về Trung Nguyên. Hành quân cấp tốc gần nửa tháng nay, Dương Quảng lòng như lửa đốt nên quên mất ‘điềm lành’ này. Lữ Trọng Minh tuy bị phong bế hết một thân tiên lực nhưng căn cốt vẫn còn đó, nên cũng dần chuyển biến tốt đẹp. Đại quân một đường hướng nam, đi qua không ít địa phương có khí hậu ấm áp. Lữ Trọng Minh rốt cục nhặt về nửa cái mạng, mỗi ngày ngồi trong xe tù khụt khịt nước mũi.

Có người tới đưa bánh thì hắn ăn, đưa nước thì hắn uống. Tuy Lữ Trọng Minh vừa đến nơi này liền ăn phải rất nhiều thiệt thòi, nhưng đầu óc lại không ngu muội. Mấy ngày đầu còn có hơi đần độn đôi chút, sau bắt đầu từ từ nhớ lại mọi chuyện. Huyền Môn, kim quang, phật chưởng... Lữ Trọng Minh nhớ lại những việc này liền tức đến nghẹn thở.

Pháp bảo không bên người mà để quên ở chỗ Thông Thiên Giáo chủ, đành hy vọng sớm có người phát hiện rồi đưa tới cho hắn. Phụ thân cho Long Lân cũng bị hoàng đế đoạt mất... Lữ Trọng Minh quả thật bị chọc giận đến sôi gan. Huyền Môn giáng xuống phật chưởng hắn còn nhớ rõ như in, đó là thuật phong ấn. Không chỉ phong ấn năng lực của mình, hơn nữa còn muốn phong bế linh trí. May mắn có Long Lân hộ thể mới không quên mất mọi chuyện trước đây.

Phải làm sao để lấy lại Long Lân... mới có thể triệu hoán phụ thân tới cứu mạng. Vật ấy rất quan trọng. Lữ Trọng Minh ngồi trong xe tù tính toán vài ngày. Thử sử dụng tiên thuật, lại phát hiện một thân thần thú chi lực đều bị vạn tự phật ấn phong lại. Mỗi khi hắn muốn phóng ra thần lực thì vạn tự phù văn trên cổ liền ngăn chặn. Càng cường ngạnh dùng lực, ấn phù chi lực lại càng mạnh mẽ. Phong ấn rất mạnh, ngay cả tam vị chân hỏa cũng không thể phóng ra được.

Lữ Trọng Minh không ngừng than thở mệnh ta thôi rồi!

“Đại ca.” Lữ Trọng Minh hướng một gã sĩ binh nói: “Ta muốn đi tiểu.”

Các binh sĩ liền dừng lại nghỉ ngơi. Một gã nắm dây thừng lôi Lữ Trọng Minh đi ra, để cho hắn đến ven đường đi tiểu. Đội ngũ áp tải Lữ Trọng Minh cách với đại quân khá xa. Nhập quan sau, một đội ba mươi người này có nhiệm vụ đưa hắn đến Đại Hưng, sau đó tìm một chỗ để giam lại.

Lữ Trọng Minh một bên vừa tè vừa nghĩ nên làm thế nào để chạy trốn. Xét tình hình hiện tại, chờ cha tới cứu là không thực tế rồi. Nói không chừng cả Lữ Bố cùng Kỳ Lân đều không biết mình mắc phải kiếp nạn này, đành phải tự nghĩ cách cứu mình.

Đội ngũ áp tải này cũng thong thả nghỉ ngơi tại chỗ, vụng trộm lười biếng trong chốc lát. Tất cả mọi người đều đang cảm thán khoảng thời gian này sống không tốt, lương hưởng vẫn không phát. Lữ Trọng Minh liếc nhìn bọn họ, tự giác đi trở lại xe tù. Như thế mấy ngày, đang lúc Lữ Trọng Minh dần lập thành kế hoạch thoát thân, các binh sĩ lại đụng phải một đám sơn tặc.

Đêm đó trời tối đen, xòe năm ngón tay ra cũng không thấy rõ. Trong lúc bọn binh lính áp tải hắn đang ngồi sưởi ấm, đột nhiên có một đám người từ trong rừng cây lao ra, loạn tiễn bắn ra bốn phía. Lữ Trọng Minh trong nháy mắt liền nằm xuống, một hồi kêu la chém giết qua đi sau, để lại tràng diện loạn thất bát tao. Bảy người bị tên bắn chết, số binh giải còn lại thì  bỏ chạy tán loạn.

“Chạy mau --”

“Đuổi theo!” Có người quát.

Các binh sĩ bỏ chạy vào trong rừng, không ít người đánh lên thân cây. Ai ngờ đối phương còn cho người mai phục chờ sẵn trong đó, vì vậy một vòng kêu la giết chóc mới lại nổi lên. Lữ Trọng Minh tránh thoát tên bắn, bèn vội vàng ma sát dây thừng nơi tay vào mũi tên cắm tại khung gỗ trên đầu. Sau đó lập tức với tay ra khỏi xe tù, sờ tới sờ lui ở gần đó, kéo được tay một gã binh lính, sờ đến bên hông thi thể kia, lấy được cái chìa khóa.

Mở ra lao tù trong tích tắc, cổ áo liền bị người nắm chặt. Hắn bị một gã tráng hán thân hình lực lưỡng nhấc lên.

“Ngươi là ai?” Tráng hán kia nói.

Cây đuốc lúc ẩn lúc hiện quơ quơ trước mặt Lữ Trọng Minh, làm hắn chói mắt đến mở không ra. Lữ Trọng Minh bắt gặp hắn đang cầm trong tay cương đao, liền đáp: “Chuyện gì cũng từ từ, ta cũng là...... Ta là...... Ta là người vô tội !”

Mọi người vẻ mặt kinh ngạc, có kẻ lục soát thi thể xong đến nói: “Lão đại, chỉ tìm được một chút bạc vụn, ngoài ra không còn gì.”

“Mẹ kiếp.” Tráng hán kia khinh thường mà phun ra một bãi đàm, xiết chặt cổ áo của Lữ Trọng Minh: “Đem tên tiểu tử này theo, đi!”

Lữ Trọng Minh bị bắt lên ngựa, hai tay vừa mới cởi trói xong lại bị trói lại, không khỏi đại thán mệnh khổ. Chịu đựng một đường xóc nảy hướng về phía sơn trại.

Bỗng xa xa nổi lên ánh lửa sáng bập bùng, cả một vùng như rực sáng, mấy tên mã tặc liền cảnh giác.

“Không ổn! Bọn cẩu quan đột kích qua tường rào!” Có người kinh hoảng nói, không ít người muốn giục ngựa chạy trốn, tráng hán kia quát: “Sợ cái gì! Theo ta xông lên!”

Tráng hán rút ra cương đao, mang theo một đám sơn tặc xông xuống bên dưới sơn trại. Lữ Trọng Minh sợ đến gào to: “Các ngươi muốn đánh nhau đừng có kéo ta theo a a a!”

“Thả ta xuống!”

Hai phe nhân mã hô giết rung trời, hỗn chiến ngay tại chỗ. Trận này chính là đại quân của Trương Tu Đà cùng phản quân Vương Bạc quyết chiến tại Chương đồi.

Vương Bạc sáng tác ‘Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca’ sau uy danh liền đại chấn. Trong lúc nhất thời phản quân trong thiên hạ nổi lên bốn phía, triều đình vội đến sứt đầu mẻ trán. Dương Quảng đích thân hạ lệnh trước diệt Vương Bạc. Vì vậy Vương Bạc phải rơi vào cảnh bị Tùy quân luân phiên chèn ép, từ Trường Bạch Sơn chiến đấu liên tục đến các chiến trường Sơn Đông. Ven đường đi không ngừng cướp bóc trắng trợn. Cuối cùng tại Chương đồi đối chiến với Tùy triều lão tướng Trương Tu Đà.

Tại đêm này, Trương Tu Đà phái binh đánh lén bộ hạ của Vương Bạc, số người tham chiến ước chừng hơn cả vạn. Lữ Trọng Minh khổ không thể tả, ngồi sau lưng ngựa, một đường theo vị tráng hán kia chém giết tiến vào trong vòng chiến. Không đến vài hiệp, tráng hán liền bị nhất thương đâm ngã ngựa. Mắt thấy một thương lại muốn đến trước mặt, Lữ Trọng Minh liền vô thức lóe lên, dùng hai tay đỡ. Đầu thương xuyên qua dây thừng trói trên tay, cắt thành hai đoạn. Lữ Trọng Minh thầm hô may mắn, nắm lên cương ngựa, quát: “Giá --!”

Chiến trường một mảnh hỗn loạn, cát bụi nổi lên bốn phía. Lữ Trọng Minh không tìm được phương hướng. Vừa mới xông ra ngoài một chút, móng ngựa liền bị vấp phải, hất hắn bay ra phía trước!

“A --”

Lữ Trọng Minh đổ ập lên lưng một người. Vị tướng sĩ này lại đang phóng ngựa phi nhanh, không ngờ sau lưng bỗng xuất hiện thêm một người, liền hoảng sợ, vội xoay người thúc khuỷu tay một cái. Lữ Trọng Minh vô thức nâng tay đỡ lấy khuỷu tay của hắn, nương theo tốc lực lao nhanh của ngựa hóa giải kình đạo. Võ tướng này liền kinh hãi, trở tay rút ra chủy thủ bên hông, Lữ Trọng Minh vội nói: “Không cố ý! Ngươi đừng để ý đến ta!”

Võ tướng này lại xoay người đối đánh. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Lữ Trọng Minh ngồi ở sau đón đỡ đòn tay của hắn, lại xoay vòng, đánh tan lực đạo, ngoài miệng hô: “Ta không phải địch nhân!”

Xem bộ dáng người nọ có vẻ là quan binh triều đình, thấy Lữ Trọng Minh vô cùng dơ bẩn, lại ăn mặc không giống bọn sơn tặc. Hai người tại trên lưng ngựa so chiêu, mắt thấy xuất chiêu liên tục cũng không làm gì được hắn, lúc này không còn biện pháp nào, đồng thời âm thầm kinh hãi thân thủ của Lữ Trọng Minh.

“Ngươi là ai!” Võ tướng này liền quát.

Võ tướng trung khí mười phần, rống một cái suýt làm Lữ Trọng Minh điếc cả tai, cả giận nói: “Nói nhỏ một chút! Ta là người qua đường bị kéo vào vòng chiến!”

Võ tướng hướng hắn quát: “Nhanh xuống dưới! Đã đánh thắng trận đâu! Xem náo nhiệt cái gì!”

Trong khoảng thời gian này tuấn mã đã lao qua hơn phân nửa chiến trường, Lữ Trọng Minh nói: “Ngươi không dừng lại làm sao ta xuống!”

Võ tướng đành phải ghìm chặt ngựa, Lữ Trọng Minh cầu còn không được, lảo đảo xuống ngựa, còn ngã một cái.

Ngọn lửa cuốn sạch cả đỉnh núi, Lữ Trọng Minh không phân biệt được phương hướng đành đi về phía ngọn núi, võ tướng lại quát: “Bên kia là ổ bọn sơn tặc! Đang bốc cháy!”

Lữ Trọng Minh ý thức được liền xoay người đổi sang một hướng khác, hướng hắn phất tay nói: “Cám ơn! Đại hiệp! Ngươi đi lo việc của ngươi đi!”

Võ tướng: “......”

Lữ Trọng Minh rốt cục sống sót, lúc này trên chiến trường tự do như vậy lại thành ra nguy hiểm. Khắp nơi đều là địch ta không phân, tuấn mã chạy loạn, xác người rải rác. Đầu tiên, hắn nhặt lấy một thanh đao dắt ở bên hông, sau đó chạy về hướng ngược với ngọn lửa.

Khói bốc ngùn ngụt không ngừng, một hồi có người chém giết bên này, một hồi lại có người chém giết bên kia. Có khi lại có người giơ vũ khí lên hô đánh hô giết, Lữ Trọng Minh liền nhanh trí lập tức nằm xuống giả chết. Nghe được có tiếng vó ngựa lao tới, trong nháy mắt bắn người lên, tiếp tục bỏ chạy.

Một đêm cứ không đầu không đuôi như vậy, cuối cùng chạy ra tới một con đường. Lữ Trọng Minh vịn cây thở, cảm thấy mình sắp kiệt sức.

“Phù --” Lữ Trọng Minh như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nhìn sang hai bên đường, không biết kế tiếp nên đi đâu?

Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?!

Ngay cả con ngựa cũng không có. Lữ Trọng Minh vốn định tìm một con chiến mã vô chủ, lại phát hiện phàm là chủ nhân chết trận, chiến mã đều tự mình chạy mất, chắc là chúng nhận thức được đường về doanh trại. Bị trói nhiều ngày như vậy, đầu cháng váng chân thì nhũn ra, đành phải tìm một nhánh cây chống đường mà đi tạm vậy.

Bây giờ phải làm sao đây?

Lữ Trọng Minh nhớ tới phân phó của Thông Thiên Giáo chủ trước lúc đi. Trên địa thổ Tùy Đường sẽ có người tiếp ứng mình, hết thảy cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Đầu tiên là Xiển Giáo có hai vị chân nhân là Văn Thù cùng Phổ Hiền, nhưng nghe nói đều đã đi theo địch... không, là theo Phật tổ. Vạn nhất một chưởng tại Huyền Môn lúc đó thật sự là do cái gì Ni (là Thích Ca Mâu Ni) đập tới, như vậy hiện tại đi tìm Văn Thù cùng Phổ Hiền chẳng khác nào tự chui đầu vô lưới. Không được, tổ sư gia gia hình như còn có an bài khác. Tại Sơ Đường còn có hai người có thể đi tìm, một người là Tần Quỳnh, còn người kia thì gọi Úy Trì cái gì đó...

Vì vậy Lữ Trọng Minh quyết định, trước hết đi tìm Tần Quỳnh.

Đi đến lúc mặt trời lên cao, phương xa bụi đất bay mù mịt, lại có một đội người tới.

Lữ Trọng Minh bây giờ đối với quần thể nhiều người đã thành chim sợ cành cong, càng sợ họ sẽ bắt mình đi, liền vội vàng trốn đến phía sau một thân cây, không dám lộ diện. Không ngờ đoàn người này chính là đội quân vừa mới đánh thắng trận chiến vừa nãy, do một danh võ tướng dẫn đầu, đang về quân doanh.

Võ tướng này vừa đi ngang qua liền không khỏi ghìm ngựa lại, Lữ Trọng Minh nhất thời rùng mình. Nhận ra người nọ chính là người nam nhân khi nãy, ở chiến trường bị mình té vào trên lưng gây hoảng sợ. Các binh sĩ đều bị khói bụi trên chiến trường hun đến mặt mũi đen thui, phân biệt không ra ai với ai, nhưng Lữ Trọng Minh có thể nhận ra khôi giáp trên người vị võ tướng này.

Võ tướng trên mặt đen bẩn, hai mắt sáng ngời quay đầu lại. Mặt mày tuấn lãng, lấy mũ giáp xuống sau, trên mặt lộ rõ huyết sắc dương cương làm tăng thêm khí tràng của hắn. Nhìn bộ dạng cũng liền trên dưới mười lăm mười sáu tuổi, so với Lữ Trọng Minh không sai biệt lắm. Nhưng kinh qua chiến sự, thần sắc càng thêm nghiêm nghị.

“Tại sao lại là ngươi?” Võ tướng này phát hiện Lữ Trọng Minh trốn ở sau thân cây.

Lữ Trọng Minh đành phải đi ra, thầm nghĩ con mắt thật lợi hại. Cuối cùng đành đi đến trước mặt hắn.

Chỉ thấy thiếu niên kia mày kiếm hạo nhiên, cả người tràn đầy chính khí. Sóng mũi cao thẳng, vô cùng anh tuấn, môi ôn nhuận, hơi giơ lên, thần thái tuyệt không giống bọn lính càn quấy tầm thường đi theo hành quân, so với bộ dạng bại hoại của mấy tên thuộc hạ dưới trướng càng đối lập rõ ràng. Mặc dù trên mặt đen bẩn, lại không chút nào làm mất đi vẻ tuấn lãng.

Võ tướng: “Họ thậm danh ai? Là nhân sĩ phương nào?”

Lữ Trọng Minh không đoán ra được thân phận của người này, cũng không dám tùy tiện trả lời, liền chuẩn bị bịa ra một cái tên, nhưng mà nhất thời moi ruột đào gan cũng không tìm ra được cái tên nào, mà vừa nãy trong đầu đều là Tần Quỳnh Tần Quỳnh, liền thuận miệng nói.

“Ta gọi là Tần Quỳnh.”

Võ tướng:“.......................”

Võ tướng muốn tiến lên trước nhưng bị thủ hạ khuyên ngăn lại, thủ hạ nói: “Thiên hộ, trở về nhanh lên. Đừng thèm chấp nhặt với tên tiểu tử này.”

Võ tướng khó có thể tin nói: “Ngươi cũng gọi là Tần Quỳnh?!!”

Lữ Trọng Minh xem võ tướng này phản ứng, liền biết tên gọi Tần Quỳnh mình vừa nói ra miệng không chừng là một đại nhân vật. Suy nghĩ tới lui liền có chủ ý, đáp: “Đúng vậy, ta gọi là Tần Quỳnh. Tần Quỳnh. Tần, Tần. Quỳnh Quỳnh. Làm sao vậy? Ngươi cũng quen người tên giống như thế này?”

Vẻ mặt tất cả mọi người run rẩy, đưa mắt nhìn nhau.

Võ tướng thần sắc thật sự quỷ dị, đáp: “Ta cũng gọi Tần Quỳnh. Tần Quỳnh, tự Thúc Bảo.”

Lữ Trọng Minh: “......”

Ba giây sau, Lữ Trọng Minh hét lớn: “Ta rốt cuộc tìm được ngươi!”

Nói liền đem quải trượng ném đi, chạy về hướng Tần Quỳnh. Thình lình tên võ tướng gọi là Tần Quỳnh kia rống lên một tiếng: “Ngươi muốn làm cái gì!?”

“Ta... kỳ thật không gọi Tần Quỳnh.” Lữ Trọng Minh nói: “Ta tên là Lữ Trọng Minh. Giáo chủ đã bắt chuyện với ngươi chưa?”

Tần Quỳnh: “???”

Tất cả mọi người kỳ quái nhìn Lữ Trọng Minh, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói: “Tiểu tử này là người điên sao?!”

Lữ Trọng Minh đứng bất động, xem biểu hiện của Tần Quỳnh rõ ràng không biết tên của mình! Giáo chủ đây chẳng phải hại hắn hố cha rồi sao!

Nhưng mà Tần Quỳnh ghìm ngựa đứng, giống như đang cẩn thận tìm tòi lại trong đầu. Ánh mắt nhìn về  hướng Lữ Trọng Minh khi đã có chỗ bất đồng.

“Nhớ tới sao?” Lữ Trọng Minh nói: “Cẩn thận ngẫm lại nha?”

Tần Quỳnh nói: “Ngươi từ phương bắc tới?”

“Đúng đúng!” Lữ Trọng Minh nói: “Ta vừa xuyên việt tới, không cẩn thận liền xuyên lọt vào doanh trại của hoàng đế các ngươi...” Lữ Trọng Minh ngay lập tức kể hết mọi chuyện. Đám người nghe được liền biến sắc, nhỏ giọng bàn tán.

“Thiên hộ, bắt được người này, có thể hay không lập được công lớn?”

Tần Quỳnh nhìn quét qua mọi người, thuộc cấp liền không dám lên tiếng.

Cuối cùng Tần Quỳnh nói: “Đi theo ta.”

Lữ Trọng Minh do dự thật lâu, dò xét Tần Quỳnh một lát. Tần Quỳnh phất tay chặn lại vũ khí, nhìn hắn thăm dò. Lữ Trọng Minh vòng vo đi qua, sau đó leo lên trên ngựa của Tần Quỳnh, ngồi ở phía sau, bị Tần Quỳnh mang về quân doanh.

Lữ Trọng Minh nói: “Ngươi biết tên của ta?”

Tần Quỳnh nói: “Không biết, đợi lát nữa vào quân doanh không được ăn nói lung tung.”

Lữ Trọng Minh thu liễm tâm thần, cảm thấy Tần Quỳnh nhất định biết rõ nội tình gì đó, lại hỏi: “Ngươi có biết tiên thuật không? Ta muốn viết một phong thư cho cha, nhưng một thân tiên lực đều không còn...”

Tần Quỳnh nhàn nhạt đáp: “Không biết.”

Cùng ngày ban đêm, cách xa ngàn dặm trong thành Đại Hưng, trong sân Đại Hưng Thiện tự, một bát đèn dầu, một tượng Quan Âm Thiên Thủ Thiên Nhãn.

Một vị tăng nhân tuổi tác trung niên, diện mạo ung dung thanh nhàn đang lễ phật tụng kinh, cho tới khi ngoài cửa có một người khách đến, là một vị thư sinh tuấn tú. Thư sinh rung lên hai tay áo, chắp tay, trên cổ tay mang theo một chuỗi phật châu.

Vị tăng nhân này dùng chùy gõ nhẹ lên chén đồng, từng tiếng ‘đinh’ ‘đinh’, lượn lờ trong điện.

Thư sinh ngẩng đầu nhìn tượng quan âm, tăng nhân lại ngừng tụng kinh, trầm giọng nói: “Thiện Vô Úy đại sư.”

“Kim Cương Trí đại sư.” Thư sinh mỉm cười chắp tay chào tăng nhân, sau đó đi qua ngồi lên trên bồ đoàn, tăng nhân hỏi: “Linh Bảo Thiên Tôn phái sứ giả tới, bây giờ vẫn chưa tra rõ tung tích?”

Thư sinh nói: “Trong Huyền Môn, Kim Long chi tử bị trúng một chưởng của Phật Vô Lượng Thọ, thần lực cùng linh trí đều bị phong ấn, rơi xuống thế gian không rõ tung tích.”

Tăng nhân chậm rãi gật đầu, dường như suy nghĩ điều gì, thư sinh lại nói: “Lưu lạc nhân gian, nhất thời cũng không tìm ra được, ta thấy không bằng...”

“Không thể mặc kệ.” Kim Cương Trí nhắc nhở: “Con của Long Hoàng thần lực không phải thần thú tầm thường có thể so sánh. Ngã phật đại từ đại bi nên chỉ phong bế linh trí của nó, nhưng đó chỉ là kế tạm thời. Sau một thời gian, bằng tu vi của nó nhất định có thể tự mình cởi bỏ, nhớ lại chuyện cũ. Nói không chừng chẳng đến mấy ngày, đứa bé kia liền khôi phục trí nhớ, đến lúc đó...”

Tên thư sinh gọi Thiện Vô Úy kia cười nói: “Nếu đã nhớ lại được thì cứ nhớ, hết thảy tùy duyên, vậy không phải thuận theo tự nhiên sao? Đứa bé kia nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, phụng mệnh Linh Bảo Thiên Tôn đến Sơ Đường, một đường gian nan trắc trở, thật khiến người khác không đành lòng. Ngã phật từ bi, chắc hẳn sẽ không làm khó một thiếu niên.”

Kim Cương Trí trầm giọng nói: “Với thực lực Linh Bảo Thiên Tôn của Kim Ngao Đảo, hà cớ gì cho một con thần thú mới mười lăm mười sáu tuổi thành niên tiến đến Sơ Đường, hà cớ gì tốn công như vậy? Thiện Vô Úy, ta biết năm đó người từng ở núi Côn Luân, thân là một trong thập nhị tiên của Côn Luân, chắc hẳn không muốn cùng người trong Triệt Giáo tranh chấp...”

Thiện Vô Úy mỉm cười một cái nói: “Bồ tát quá lo. Không chỉ có ta và người, không ít người trong Xiển Giáo cũng đang tìm nó. Hiện tại, Nguyên Thủy Thiên Tôn tung tích không rõ, Côn Luân thập nhị tiên tản gần phân nửa, Xích Tinh Tử, Quảng Thành Tử, Thái Ất chân nhân bọn họ đang chu du hải ngoại, đều thật sự lo lắng đứa bé kia rơi xuống đây. Đừng quên... Còn có hai vị đang ở Gia Tường tự, cùng với Nhiên Đăng tiền bối.”

Nói xong, Thiện Vô Úy giương mắt nhìn Kim Cương Trí.

Kim Cương Trí thở dài, đáp: “Ngã phật từ bi nhưng cũng không thể nại hà(*). Bây giờ thế gian loạn lạc, chúng tiên phật cũng không còn muốn hiện thân. Thiếu niên kia lại không biết phân nặng nhẹ, lỡ như lạm dụng thi triển thần lực, chỉ sợ...”

Thiện Vô Úy cười cười, nói: “Chỉ sợ Linh Bảo Thiên Tôn đã lường trước việc này. Đứa bé kia vị tất có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, nói không chừng còn có thể tìm được tung tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Huống hồ bên ta còn có Kim Thiền Tử, cũng khó nói trước diễn biến tiếp theo sẽ thế nào.”

Kim Cương Trí trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Dùng thực lực của Kim Thiền Tử, chỉ sợ khó có thể thoát khỏi nạn kiếp diệt phật ở hai trăm năm sau. Lý gia vốn tôn Lão tử vi đạo, chi bằng ngăn chặn nạn kiếp này từ căn nguyên của nó, càng không thể mặc kệ Kim Lân đang lưu lạc thế gian, nếu không sẽ không thể công đạo với Kim Ngao Đảo.”

Thiện Vô Úy nói: “Nếu Bồ tát đã kiên trì như vậy, ta đây sẽ tiếp tục đi tìm.”

“Vậy ta sẽ đi thông tri Địa Tạng Bồ tát.” Kim Cương Trí chắp tay trước ngực, hướng Thiện Vô Úy thi lễ, Thiện Vô Úy bèn đáp lễ. Kim Cương trí lại nói: “Làm phiền Bồ tát hao tâm tổn trí, nếu không giải quyết việc này, đợi đến khi Lý gia chấp chưởng thiên hạ sau chỉ sợ phiền phức sẽ càng ngày càng nhiều. Cần phải tìm được đứa bé kia trước khi nó nhớ lại.”

Thiện Vô Úy gật đầu, xoay người rời đi, trước khi đi lại nhìn thoáng qua Thiên Thủ Quan Âm trên điện.

Đêm, trong Gia Tường tự, ngọn đèn dầu hôn ám, Cát Tàng đại sư cởi mũ xuống, hướng một vị tăng nhân cùng một tiểu hòa thượng khác trong điện, nhẹ gật đầu.

“Không tìm được.” Cát Tàng tiến đến rửa tay. Vị tăng nhân đối tiểu hòa thượng nói: “Vị này chính là Cát Tàng đại sư, Cát Tàng. Cát Tàng, cơm tối ở trong bếp lò, trước đã hâm nóng cho người rồi.”

Tiểu hòa thượng kia chắp tay trước ngực, hướng Cát Tàng hành lễ.

“Người tới tìm Pháp Lãng đại sư để làm gì?” Cát Tàng tiến đến rửa tay, chà chà.

“Tu phật.” Tiểu hòa thượng kia đáp.

“Học phật hiện tại không lưu hành.” Cát Tàng thổn thức, cầm hai cái bánh bao ngồi xuống, hướng tiểu hòa thượng nói: “Tu phật cũng không thể thành phật. Không bằng luyện đan, nhanh được phi tiên.”

“Ta không muốn thành phật.” Tiểu hòa thượng nói.

“Tu phật lại không nghĩ thành Phật?” Cát Tàng lại có chút ngoài ý muốn, cười nói.

“Vì ham học hỏi.” Tiểu hòa thượng đáp: “Sư phụ nói, người người trong nội tâm đều có phật tính. Ham học hỏi có thể đạt được đại nhạc, đại tâm nguyện, là tiếp cận cảnh giới của Phật nhất.”

Cát Tàng liếc nhìn Pháp Lãng, Pháp Lãng cười một tiếng, đáp: “Với tài đức của Pháp Lãng, không thể đảm đương làm sư phụ của người nổi, nhưng có thể để ta và người cùng ngang hàng tương xứng.”

Tiểu hòa thượng gật gật đầu, Cát Tàng phát hiện không đúng bèn trao đổi ánh mắt với Pháp Lãng. Pháp Lãng khẽ gật đầu, Cát Tàng lẩm bẩm nói: “Nói không chừng người thật có thể thành Phật...”

Tiểu hòa thượng không hiểu, nhìn Cát Tàng. Cát Tàng liền chuyển chủ đề, hướng Pháp Lãng nói: “Không biết Thông Thiên Giáo chủ phân phó hắn cái gì, Tiểu Trọng minh đã đến đây rồi nhưng lại tìm không thấy, dám chắc là rơi vào trong doanh của bọn chuột bạch này rồi. Cũng không chịu ra gặp mặt. Ta dùng tên của Thích Tôn thỉnh Dương Quảng cho Trọng Minh đi ra, Dương Quảng lại gạt ta. Vận số Tùy gia cuối cùng cũng tận, lại không thể bức ép người ta, bằng không chỉ sợ làm trái với thiên đạo.”

Pháp Lãng nói: “Huyền Trang, lấy giúp ta bộ trà cụ trên kệ, hàng thứ ba, bên phải.”

Huyền Trang đứng dậy đi lấy lá trà, Cát Tàng lại nói: “ Trên đường trở về ta nhìn thấy Nhiên Đăng. Nhiên Đăng cũng hỏi qua bọn binh lính, thì nói Dương Quảng đã đưa Trọng Minh đến Đại Hưng rồi.”

Pháp Lãng mặt khẽ biến sắc, Cát Tàng nói: “Từ Hàng hiện đang ở Đại Hưng, nếu Trọng Minh bị bắt gặp thì vẫn có thể thương lượng được. Chỉ có vị kia thì, e rằng khó đối phó...”

Pháp Lãng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì hai vị ở Đại Hưng cũng sẽ biết. Năng lực của Thiên tử nhân gian chung quy vẫn có hạn, sẽ không thể giấu hắn mãi được. Trọng Minh từ khi ra đời chưa từng gặp phải kiếp số, như vậy kéo dài ngược lại không tốt. Giáo chủ đưa hắn về nơi này ắt hẳn phải có nỗi khổ tâm của mình. Thôi, cứ mặc hắn đi.”

Cát Tàng nói: “Không thể không lo được. Trọng Minh năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, mang một thân thần lực kinh thiên động địa, Kim Long lại hộ tử sốt ruột, không biết đã cho hắn những pháp bảo gì. Lần trước đi Kim Ngao Đảo yết kiến Giáo chủ, mười kiện thần khí khai thiên tích địa đều ở hậu sơn, sau Phong Thần chiến, Triệt Giáo lại thu lấy không ít linh vật trong thiên địa, vạn nhất Trọng Minh không biết nặng nhẹ, đem một thân pháp bảo ném lung tung… Chỉ sợ liền Phật Tổ cũng không phải là đối thủ.”

Pháp Lãng nói: “Những việc này ắt hẳn Linh Bảo Thiên Tôn đều có suy tính. Người thay vì cứ lo lắng Trọng Minh xằng bậy, không bằng lo chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Lão tử mất tích không rõ...”

Cát Tàng:“Về nội tình chuyện Lão Quân hóa hồ, chỉ có trong lòng Nhiên Đăng ở cùng ngài ấy lúc đó tinh tường. Nhưng mỗi lần đề cập đến, Nhiên Đăng đều né tránh. Vạn nhất Thông Thiên giáo chủ đích thân giá lâm...”

Pháp Lãng mỉm cười nói:“Triệt Giáo tại Phong Thần chiến sau liền đi khỏi. Ta đoán ngài ấy sẽ không trở về, cùng lắm là phái người đến hỏi thăm tiếng gió, nhìn xem Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dù sao Tam Thanh trong vòng cũng chỉ có Linh Bảo Thiên Tôn, vừa nghe hỏi đến vài câu liên quan tới sự tồn vong của đạo gia, liền tỏ ra xem thường.”

Cát Tàng còn lời muốn nói, nhưng vị tiểu hòa thượng gọi Huyền Trang kia đã trở lại. Cát Tàng một thân phong trần mệt mỏi liền đứng dậy đi tắm rửa. Còn lại Pháp Lãng đăm chiêu, ngồi uống trà.

Chương Khâu nội thành, Tùy quân đại doanh, Trương Tu Đà trước mặt.

Lữ Trọng Minh ngồi dò xét Trương Tu Đà, Tần Quỳnh liền ôm quyền, đang muốn mở miệng lại bị ánh mắt của Trương Tu Đà đè ép trở về. Vài tên bộ hạ mang theo đao cùng tên tới, khom người nói:“Tướng quân, thuộc hạ tìm được xác chết ở trong rừng cây dưới chân núi Phúc Long, xác thực là bị sơn tặc tập kích tại chỗ, bên cạnh còn có chiếc xe tù rách nát. Trên người mặc phục sức của đại quân chinh bắc.”

Trương Tu Đà nhìn qua vũ khí, Lữ Trọng Minh biết cỗ xe tù của mình bị tìm thấy, trong lòng liền bất an. Hắn sợ sẽ bị bắt về Đại Hưng theo lệnh của hoàng đế, nhưng xét thấy mình cũng cần lấy lại mảnh Long Lân ở chỗ của Dương Quảng, quả là rắc rối. Hắn liếc nhìn Tần Quỳnh, Tần Quỳnh lại dùng ánh mắt ý bảo Lữ Trọng Minh an tâm một chút.

“Tướng quân.” Một vị tham tán nhỏ giọng bên tai của Trương Tu Đà, nói:“Dương Huyền Cảm khởi binh làm loạn, bệ hạ tại Liêu Đông bắt được người này, cũng đã phân phó áp tải về cung. Thiếu niên này có thể hay không là tôn nhi của Dương Tố?”

Trương Tu Đà giọng nói như chuông đồng, hỏi ngược lại:“Sao có thể?! Hắn tự nói mình họ Lữ, lại không phải người Cao Ly. Nếu là Dương gia nghịch thần, rơi vào trong tay bệ hạ sao lại không bị đưa ra trước tiền tuyến, rất không hợp lý.”

Sắc mặt tham tán khó coi, Trương Tu Đà lại hướng Lữ Trọng Minh nói:“Ngươi nói ngươi đã quên chuyện lúc trước, lão phu tin ngươi. Lúc trước ngươi thoát vây trên chiến trường cũng đã chứng minh, thế nhưng lệnh vua khó trái…”

“Ta... Trước không muốn trở về.” Lữ Trọng Minh nói.

Trương Tu Đà nhìn Lữ Trọng Minh, nói:“Bệ hạ phân phó cho ngươi hồi cung, sao có thể không về?!”

“Ta lại không có làm sai chuyện gì.” Lữ Trọng Minh nói: “Tại sao phải bắt ta.”

Trương Tu Đà dở khóc dở cười, nói:“Với tính cách của bệ hạ ắt hẳn sẽ không làm khó ngươi. Trước đưa ngươi đến Đại Hưng, sau đó hướng hắn giải bày rõ ràng, thì...”

Tần Quỳnh hướng Lữ Trọng Minh nháy mắt, lại hướng Trương Tu Đà nói:“Sư phụ.”

“Quân ta đang tại giao chiến.” Tần Quỳnh như thế nói:“Hiện tại áp tải hắn đi, chỉ sợ ven đường có sơ suất.”

Lời này liền nhắc nhở Trương Tu Đà. Hiện nay thiên hạ đang hỗn loạn, ở lãnh địa của mình thì không nói, còn trên đường đi khó bảo toàn không ra sai lầm. Trương Tu Đà lo lắng hồi lâu, không thể không nói:“Cũng đúng, theo như ngươi nói phải làm thế nào?”

Tần Quỳnh nói:“Không bằng cứ cho hắn ở trong quân doanh, chờ xử lý quân tình xong xuôi, đích thân đệ tử sẽ đưa đến Đại Hưng.”

Trương Tu Đà hơi chút trầm ngâm, nhân tiện nói:“Cũng được, theo ý ngươi nói.”

Tần Quỳnh mang Lữ Trọng Minh đi ra, Lữ Trọng Minh hỏi:“Lão nhân gia kia là sư phụ của ngươi?”

Tần Quỳnh nói:“Đừng nhiều lời, theo ta đi.”

Tần Quỳnh đưa Lữ Trọng Minh vào trong phòng mình, tiện tay đóng cửa lại, cau mày nói:“Tai vách mạch rừng, đạo lý này cũng không hiểu sao?”

Lữ Trọng Minh cái hiểu cái không, gặp Tần Quỳnh có chút giận dữ, liền hỏi:“Có phải những gì ta nói với ngươi trên đường bị người nghe thấy, sau đó chuyển cáo lại cho sư phụ của ngươi?”

Tần Quỳnh gật đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn chăm chú vào Lữ Trọng Minh, hỏi:“Nhà của ngươi ở phương nào? Cha ngươi họ Lữ?”

Lữ Trọng Minh ngồi lên trên giường, nói:“Đúng như vậy...”

Lữ Trọng Minh suy nghĩ nửa ngày, lại đình chỉ câu chuyện, hỏi:“Nhất định ngươi biết rõ ta sẽ tới tìm ngươi, phải không?”

“Đoán.” Tần Quỳnh đáp, ngồi thẳng xuống, lấy mũ giáp xuống, cởi ra chiến giáp. Một thân cơ bắp trắng nõn săn chắc lộ ra, sau đó dùng khăn ướt chà lau cơ thể. Cả người đầy bụi bẩn lúc trước sau khi dùng khăn lau qua một vòng, bụi đen trên mặt bị cọ rửa sạch sẽ, lộ ra một gã thiếu niên vô cùng tuấn lãng.

Tần Quỳnh mi như kiếm, mục như sao, giữa lông mày mang theo một điểm nghiêm nghị chiến ý, tư thế ngồi trang nghiêm cẩn thận, có thể thấy được là người xưa nay giữ mình đoan chính, nghiêm khắc kiềm chế bản thân.

Cái khó khăn nhất của người tham gia quân ngũ chính là tôi luyện ra loại khí chất ấy. Lữ Trọng Minh không biết vì sao, lại từ trên người Tần Quỳnh phảng phất tìm được cảm giác tin cậy giống như cha mình. Lữ Bố năm ấy cũng là thân kinh bách chiến mà rèn ra được loại khí chất đó cùng với mị lực của nam nhân, không khỏi làm Lữ Trọng Minh sinh lòng thân cận.

Hai người ở trong trướng lặng im không nói gì, Lữ Trọng Minh nhìn Tần Quỳnh. Từ nhỏ chỉ quen tiếp xúc với tiên nhân trên Kim Ngao Đảo, trên người ai nấy đều mang một cổ tiên khí không ăn nhân gian khói lửa, thương xuân thu buồn, lưu luyến vong hồi. Nói trắng ra là, tất cả mọi người đều một bộ cả ngày chưa tỉnh ngủ, không muốn làm cái gì, lười biếng chán chường. Ngoại trừ hai lão cha của mình ra, chưa có ai giống như Tần Quỳnh vậy, bộ dạng thành thật.


Hiện tại vừa thấy liền bị Tần Quỳnh hấp dẫn, nhìn hắn hồi lâu, kìm lòng không được đối với hắn nảy sinh hảo cảm, liền thân thiết cười.

Tần Quỳnh:“?”

Lữ Trọng Minh bề bộn phẩy tay nói:“Không có gì.”

Một lát trôi qua, binh sĩ bên ngoài đưa đồ ăn đến, vừa đánh thắng trận, có rượu có thịt, có bánh, Tần Quỳnh nhân tiện nói:“Ăn trước đi.”

Lữ Trọng Minh thầm nghĩ bữa này coi như chấp nhận được, ít ra so với phải cắn bánh bao trên đường tốt hơn nhiều. Bụng đã sớm đói đến cồn cào từ trước ngực ra sau lưng, Tần Quỳnh chỉ nhìn Lữ Trọng Minh ăn, hỏi:“Ngươi quen biết tiên nhân?”

Lữ Trọng Minh nói:“Ta chính là tiên nhân.”

Tần Quỳnh nói: “Ngươi là tiên nhân? Khó trách nhìn ngươi không giống người bình thường. Trên Mang Sơn từng có một vị tiên sư đến dạo chơi, người từng hướng ta nhắc qua ngươi, ngươi quen biết sao?”

Nói đến đây, Lữ Trọng Minh trong lòng rùng mình, xem chừng đoán được cách Giáo chủ ‘chào hỏi’ Tần Quỳnh như thế nào. Tần Quỳnh thấy sắc mặt hắn khác thường, cũng không hỏi tiếp, chỉ nhận chân mà nhìn Lữ Trọng Minh.

“Vị tiên sư kia truyền thụ cho ta Vô Cực Côn Tam Thức, rồi dặn dò ngày sau nếu có người họ Lữ đến tìm ta, không rõ tên là gì nhưng tên gọi nhất định sẽ có liên quan đến Minh Quang.”

Lữ Trọng Minh nghe nói như thế, suýt nữa bị mắc nghẹn. Tần Quỳnh bèn đem nước đặt ở trước mặt hắn, lại nói.

“Dặn dò ta ngày sau gặp được người này, phải tận tâm tận lực chiếu cố hắn.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chú thích của tác giả:

Thái Thượng Lão Quân:  Đạo Đức Thiên Tôn
Thông Thiên giáo chủ:  Linh Bảo Thiên Tôn
Nhiên Đăng đạo nhân:  Nhiên Đăng Cổ Phật
Văn Thù chân nhân:  Văn Thù Bồ Tát
Phổ Hiền chân nhân: Phổ Hiền Bồ Tát
Từ Hàng chân nhân: Quan Tự Tại Bồ Tát
Địa Tạng Bồ Tát còn được gọi là U Minh Giáo chủ


----------------------------

(*) nại hà: không làm gì được.


Tham tán quân vụ: giữ nhiệm vụ làm tham mưu cho thống lĩnh quân đội.




Chú thích kỳ 2



Tần Quỳnh: là một tướng lĩnh tài ba, võ nghệ cao cường. Sau khi loạn lạc xảy ra khắp nơi, ông gia nhập vào Ngõa Cương Trại của Lý Mật. Khi Lý Mật bại dưới tay Vương Thế Sung, Tần Thúc Bảo về hàng nhà Đường, được Tần vương Lý Thế Dân tin dùng.

Đạo giáo: là một trong tam giáo của Trung Quốc cổ đại: Nho, Đạo, Phật. Lúc đầu, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế là ba ngôi vị cao nhất. Đến thời Tùy Đường mới tách Ngọc Hoàng Đại Đế ra, đặt thêm vị Thái Thượng Đại Đạo Quân. Đến thời Tống đổi tôn hiệu thành Linh Bảo Thiên Tôn. Bấy giờ ba ngôi vị: Ngọc Thanh, Thái Thanh, Thượng Thanh hoàn chỉnh; tòa Tam Thanh là tối cao.

Nguyên Thủy Thiên Tôn: vị thần tối cao của Đạo giáo, giữ tòa Ngọc Thanh, đứng đầu trong tam Thanh của Đạo giáo.

Linh Bảo Thiên Thông: Thông Thiên Giáo chủ giữ tòa Thượng Thanh. Trong truyện của chúng ta, Tiểu Trọng Minh thuộc tòa Thượng Thanh, gọi Thông Thiên Giáo chủ là tổ sư gia gia.

Thái Thượng Lão Quân: giữ tòa Thái Thanh, được xem như đồng nhất với Lão Tử.

Thiện Vô Úy: là một trong 8 vị tổ của giáo lí Phó thụ bát tổ. Sư theo chỉ dạy của thầy là Đạt Ma Cúc Đa đến Trung Hoa (716), được vua Huyền Tông tiếp kiến (717), bắt đầu dịch kinh tại chùa Tây Minh. Khi chùa được trùng tu (724), sư dời đến chùa Đại Phúc Tiên ở Lạc Dương.

Phật Kim Cương Trí: hay Kim Cang Trí, là một Đại sư phật giáo. Năm 31 tuổi đến Tích Lan, tại đây sư thọ nhận Mật Tông từ Long Trí Đại Sư tức ngài Pháp Mật hay Phổ Hiền.

Nhiên Đăng Cổ Phật: là vị phật thứ 4 trong 28 vị phật.

Địa Tạng Bồ tát: được biết đến bởi lời cầu nguyện cứu độ chúng sinh trong lục đạo luân hồi sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni nhập Niết bàn cho đến khi Bồ tát Di lặc được hạ sanh, và nguyện không chứng Phật quả nếu địa ngục chưa trốn rỗng. Địa Tạng được xem như vị Bồ tát của chúng sanh dưới địa ngục hay là Giáo chủ cõi U minh.


--------------------